[Cho tuổi hai mươi vừa trôi qua chúng ta...]

CHO TUỔI HAI MƯƠI VỪA TRÔI QUA CHÚNG TA
[ Lê Văn Lâm ]

Đã lâu lắm rồi phải không em?
Những lối nhỏ thưa người, những triền hoa cỏ xanh
Những dòng sông chói chang chẳng thấy đâu bờ
Có phải lâu lắm rồi tôi không về ngang nơi ấy?

Không được ngắm góc vườn dịu dàng xanh sau mưa
Và chái nhà trầm tư giữa chiều muộn
Nắng duềnh lên trong mắt bầy cúc quỳ
Lâu lắm rồi tôi không được nghe em nói cười hồn nhiên như trẻ nhỏ
Để rồi ta quên nhau?

Như ngày chưa xa tôi quên viết một bài thơ cho em
Mà hôm nay tuổi hai mươi đã biến chúng ta thành những người khách lạ
Trong thân thuộc đã lẫn nhiều mất mát
Như vạt cỏ dưới chân mình không còn giữ được vẹn nguyên xưa

Em có bao giờ về dưới những vòm xanh
Ngồi lại góc ngồi quen, hát lại bài hát cũ
Điệu flute rơi như không định trước
Vọng bâng khuâng từ những tháng năm nào…

Chẳng vì đâu mà sáng nay mưa bay
Có lý do gì cho bắt đầu, cho kết thúc?
Cho sự ra đi của mùa hè biền biệt
Cho nỗi hoang vu của ngọn gió đã lịm tắt nơi đầu sông cuối bể
Cho cơn mưa đã nhiều lần ích kỷ
Xóa tên mình trong nhau?



Hát lên đi, hát lên đi tôi tuổi 22 khờ dại
Rồi nảy mầm trong rơm rạ đầu đông...