KHI MỘNG MƠ TUỔI TRẺ BỎ XA RỒI
[ Lê Văn Lâm ]
chẳng còn đọng lại dư chấn nào từ những hăng hái, đắng cay
những hân hoan, phiền muộn
khi mộng mơ tuổi trẻ bỏ xa rồi,
những câu thơ đã hết sắc màu
bài hát cũng bớt đắm say
buồn vui đến và đi chậm hơn, tôi biết
dù mỗi thời khắc trôi qua có thể sẽ là một cơn bão cuồng nộ không cùng
những hân hoan, phiền muộn
khi mộng mơ tuổi trẻ bỏ xa rồi,
những câu thơ đã hết sắc màu
bài hát cũng bớt đắm say
buồn vui đến và đi chậm hơn, tôi biết
dù mỗi thời khắc trôi qua có thể sẽ là một cơn bão cuồng nộ không cùng
tôi đứng trước kho tàng của mình
trước lằn ranh nghiệt ngã có-không-được-mất
trước sự lựa chọn khôn kham giữa hối tiếc và bình thản,
giữa sum vầy và tan nát
trước lằn ranh nghiệt ngã có-không-được-mất
trước sự lựa chọn khôn kham giữa hối tiếc và bình thản,
giữa sum vầy và tan nát

mà thèm được thét lên bằng giọng nói của đứa trẻ sớm lo âu
tôi là ai?
là cánh sóng khát khao chạm đến chân trời
hay chuyến tàu già nua ngược tìm về bãi đáp?
những thắc thỏm mơ hồ như màu trời buổi chiều
cứ dõi theo tôi mãi...
khi mộng mơ tuổi trẻ bỏ xa rồi,
một đốm nắng cuối ngày vừa ra đi
thanh thỏa chạm mặt hư vô và bóng tối...
một đốm nắng cuối ngày vừa ra đi
thanh thỏa chạm mặt hư vô và bóng tối...